ĐOẠN TRƯỜNG VÔ THANH(Câu 2137-2498)
XX. Chải tóc Thu Phong.
Bức thứ hai mươi:
(Kiều thăm lại chốn cũ, cho trồng cây
Hoàng Mai trên nền am xưa. Đạm Tiên
nhập thần cảnh tỉnh Thuý Kiều.
Nàng thăm mộ đàn lần cuối
trước khi hồi hương.)
Rèm đào gió lọt phiêu diêu,
Kiệu phu chừng đã được điều tới sân.
Mây Thu phơi tóc xanh ngần,
Hiên lam nghe rộn bước chân chim vào (2140)
Tưởng hoa sớm rụng mái cao,
Kiều nằm dõi bóng chiêm bao ơ hờ.
Ngang mình lệch mảnh chăn tơ,
Mắt nhung dịu thiếp đôi bờ cỏ xanh.
Tay dài tơ búp lan nhanh,
Dáng Thu lãng đãng nhạt vành trăng cong.
Bên giường chải tóc thu phong,
Tai nghiêng nghiêng cánh sen hồng mát thơm.
Má đào gò ửng tuyết đơm,
Môi in rét trổ nụ hường ban mai.(2150)
Bên song khép nép lan đài,
Hoa trong thiêm thiếp hoa ngoài bâng khuâng.
Hương đêm vòn thoảng lâng lâng,
Chăn tơ phủ xuống như tầng hoàng hoa.
Đôi hài cong mũi kiêu sa,
Im im lắng tiếng chim ca ngoài vườn.
Nghĩ ra nay sớm hành hương,
Vươn vai Kiều dậy ngắm gương tần ngần.
Hương nhi đem áo lại gần,
Khoác lên vai ngọc gò xuân mịn nồng.(2160)
Qua hiên bướm nổi bềnh bồng,
Tung tăng gió vuốt vài bông cúc hiền.
Vườn ngoài non nỉ yến uyên,
Xách hoa lên kiệu gót tiên dịu dàng.
Đồi thưa lấm tấm bông vàng,
Hoa Thu hỏi mấy lần sang đất này.
Đổi thay từng khắc từng ngày.
Mà vòng nguyên định chen đầy hoa dung.
Xét trong trời đất vô cùng,
Biển dâu sắp đặt lạ lùng cao xanh. (2170)
Bao nhiêu cung điện tan tành,
Xô đi dựng lại dưới vành trăng tươi.
Thăng hoa cuộc sống con nguời,
Phế hưng trải rộng lẽ trời tự nhiên.
Đường dài sỏi nhạt thu thiên,
Trước sau biết mấy gót phiền qua đi.
Bóng người cổ tich còn chi,
Còn nghe gió kể chuyện gì bên nương.
Bước nào ngượng ngập yêu đương,
Bước nào rầm rập giáo gươm chói loà. (2180)
Bước nào lay lắt nua già,
Bước nào xe ngựa lại qua rộn ràng.
Nhớ không ngọn cỏ may vàng,
Ngày xưa lữ khách qua đàng còn không.
Hỏi mây mây trắng như bông,
Riêng đường sương tụ bụi hồng trăm năm.
Bãi sông cỏ lạnh căm căm,
Tưởng Từ áo vải xưa nằm chốn đây.
Phách thiêng khí vẫn loà mây,
Xưa ai trộm xác gò này mang đi.(2190)
Xưa ai đạp vỡ mồ bi,
Gó xưa còn bải cỏ chi rầu rầu.
Tưởng chành bẻ kiếm dựng râu,
Nốc nghiêng cốc rượu, trên đầu cài trăng.
Cuộc ra vùng vẫy chim bằng,
Cuộc về đồn ải mưa giăng bóng cờ.
Kiều ngồi như ngẩn như ngơ,
Dường đâu lãng đãng trong mơ hiện về.
Lâng lâng hương cận hoa kề,
Đạm Tiên buông giải tóc thề vương vương.(2200)
Tiếng nàng thoang thoảng khói hương,
Rằng: “Không có hội đau thương đoạn tràng,
Quả, Nhân – tôi trót lỡi làng,
Khiến em vào chị - giục đàng trầm luân.
Giờ nên đuổi mộng khỏi thân,
Nhiều vương vấn cũ – dễ phần chiêu ma.
Dáng nàng lãng đãng mưa sa,
Giật mình mới biết mộng hoa lúc nào.
Vào Thu chim cũng xanh xao,
Tiếng kêu theo gió thoảng vào rèn thêu. (2110)
Não nùng thay nỗi lòng Kiều,
Nhìn bông lan ngọc đăm chiêu nền trời.
Hồn Tiên nhắn nhủ chơi vơi,
Chừng nghe còn vẳng trong lời hoàng khuyên.
Nền xưa kiệu đã dừng nghiêng,
Dây hoa núi dại vàng nguyên ngọn tường.
Tàn lan lóng lánh hàng sương,
Hoa chao nhỏ hạt nước sương rùng mình.
Chập chùng đồi núi lung linh,
Vén rèn, xuống kiệu, dáng quỳnh mông lung.(2120)
Rã rời từng bước rêu nhung,
Hài reo giữa cõi vô cùng hoang mang.
Truyền phu đem cội mai vàng,
Trồng lên trên đỉnh nền hoang cỏ dày.
Giác Duyên thầy có về đây,
Trông hoa xin tưởng vóc gầy Kiều nhi.
Hoa này là nguyện đại bi,
Giữa đông, vàng rộ sá gì phận côi.
Thân con dù chốn xa xôi,
Lời Thầy, sóng dậy gió dồi dám quên.(2230)
A hoàn sắp lễ dâng lên,
Sợi hương tím thoảng trên nền cỏ cao.
Chấp tay khấn nguyện thì thào,
Khay hoa đậu cánh chim vào bỗng nhiên.
Kiều xin : “ Có phải Đạm Tiên,
Hương linh còn nguyện chút duyên má hồng.
Cảm nhau – một sợi tơ đồng,
Thì xin bay đậu cành bông mai vàng.
Hoặc Từ dũng khí hiên ngang,
Anh linh lưu luyến trần gian chẳng lía. (2240)
Đồ vương nuối mộng xưa kia,
Hay còn vì thiếp chưa chia ngả đường.
Thì xin bay xuống đầu tường,
Khấn xong, chim cất cánh hường bay đi.
Lưng trời buông giọng từ qui,
Đáp vào rừng vắng như vì sao sa.
Run run Kiều chắp tay hoa,
Cúi đầu lễ vọng, hương nhoà khoé môi.
Tiếng chim lảnh lót bên đồi,
Dường như thê thiết bồi hồi bụi mưa.(2250)
A hoàn lại cất tiếng thưa,
Thỉnh bà lên kiệu, cơn mưa – kịp về.
Ở đây sầu lặng buồn tê,
Sơn lam chướng khí lỡ bề ốm đau.
Kiều nhìn phơ phất hoa lau,
Ngọn cờ tập trận - ngày đầu thơ ngây.
Đã vàng dặm cát đồi mây,
Thêm hiu hắt gió ngàn cây vật vờ.
Tàng hoa lan cũ trông chờ,
Vẻ đang thiêm thiếp giấc mơ tuyệt vời.(2260)
Mốt mai ta ở chân trời,
Riêng hoa còn mãi – sương rơi một tàng.
Rừng hoang trả lại rừng hoang,
Cội lan kia liệu hoa vàng bao thu.
Nhớ Thầy lập một am tu,
Chọn đây là cảnh thâm u hữu tình.
Sớm chiều niệm phật nghe kinh,
Mảnh trăng ẩn chốn phù sinh điêu tàn.
Một chiều trồng gốc ngọc lan,
Thầy rằng: “Mai mốt còn làn hương bay.
Đời người như cánh hoa lay,
Trần gian thơm một đôi ngày lại thôi.
Giờ Thầy Tam Hợp đâu rồi,
Nhớ ai hoa lạnh lùng rơi cánh buồn.
Lan còn hoa lệ sầu tuôn,
Hương bay vơ vẩn dõi muôn hướng tìm.
Mốt mai ta cũng theo chim,
Về thâu ngọc rớt vàng chìm sông Ngô(*)
Đêm đêm tơ tưởng đi mò,
Sông Thương hoa có neo đò nhớ thương (2280)
Kiệu phu lại thỉnh lên đường,
Hồn lâng lâng kiệu, hồn vương vương rừng.
Lá đưa khăn lệ rưng rưng,
Nhắn nhe chim cũng lạnh lùng tiếng ca.
Sông buồn đỏ quạnh âm ba,
Mây đưa đỏ bãi hoàng sa lạnh lùng.
Mắt buồn vời vợi mông lung,
Tiễn chân cội đá khóm tùng ngất ngây.
Con tim chôn lại rừng này,
Theo hoa rụng xuống chân thầy hôm mai (2290)
Những đêm chớp bể mưa dài,
Hồn bên núi, xác phương ngoài – thảm chưa
Mỗi xa mỗi bước rừng thưa,
Yên hà theo tiếng đò đưa thuyền về.
Chợ chiều rạ nhạt mái quê,
Hắt hiu gió gợn tái tê sóng trường.
Sào ai phất phới mây hường,
Nhịp hò mái đẩy khói sương ngút mù.
Kiều truyền kiệu ghé gò Thu,
Mộ đàn hoa nở âm u lối mòn.(2300)
Một gò cỏ úa héo hon,
Xưa kia Từ Hải – cũng chôn gò này.
Bây giờ liệt sĩ nằm đây,
Mộ đàn – thêm trắng một cây đoạn trường.
Lòng Kiều chín nhớ mười thương,
Hai mồ ngát một tuần hương Thuý Kiều.
Áo bay lẫn giữa mây chiều,
Bâng khuâng suối tóc đăm chiêu nét ngài.
Chim nào hót giữa lùm mai,
Chừng như thoảng tiến thở dài trên yên.(2310)
Gò xanh thơ thẩn gót tiên,
Chân trời cõi đất hai miền sầu chia.
Xương tàn nấm đất ai kia,
Núi sông – không một tấm bia để đời.
Anh em chí cả nghiêng trời,
Lòng chung chẳng thể tách rời – Bắc, Nam.
Vẫy vùng một cõi giang san,
Thương người cơ cực chém quan tế cờ.
Ai từng tuốt kiếm ngâm thơ,
Chí toan sắp lại ván cờ máu tươi.(2320)
Ai từng nớc rượu cả cười,
Sau rung tiếng hát giữa nơi chiến trường.
Tưởng khi cờ cuộn mây vương,
Thành cao ném một ngọn thương san bằng.
Bây giờ mây uốn ngành trăng,
Gió ù cổ miếu, nhện giăng chiến bào.
Mồ chung le lói vì sao,
Hồn oan tử sĩ xạc xào cờ lau.
Cỏ hồng đỉnh núi thay màu,
Tưởng như sắc ngựa Phong Châu anh hùng.(2330)
Còn đâu trống giục kiếm cung,
Chiều nay ếch nhái lạnh lùng khua xa.
Trăm năm còn lại gò hoa,
Lất lây giải ánh lạc hà cô thôn.
Nhà ai hun lá bên cồn,
Nhìn mây phu kiệu bồn chồn ngồi quanh.
Bãi sông rải rác mái tranh,
Trẻ vui ném sỏi dưới cành dương khô.
Sườn no nửa mảnh trăng nhô,
Cong thành một nét mơ hồ mi ai. (2340)
Lại nghe trong cội hoa mai,
Bật thêm tơ tóc rùng vai đàn bầu.
Nàng dừng lắng đợi âu sầu,
Quả như tiếng vẳng hương lầu trước đây.
Hồn ai nấc tiếng ngân này,
Xưa nương đàn cũ, giờ cây mai vàng.
Tiếng ngân chìm đắm mơ màng,
Một dây to nhỏ hồn man mác trời.
Buông chi tiếng nhặt tiếng lơi,
Trong u ẩn gió nghe tơi tả lòng (2350)
Kiều còn thơ thẩn tiên dong,
Núi xa nhoà mấy vành cong sương mù.
Quạt trần khép mở vân du,
Hoa dung đáy nước cho dù khói vương.
Bâng khuâng bước dạo cầu sương,
Tóc bay dài một dòng hương la đà.
Có nàng cắp rổ bèo hoa,
Vén quần cánh nhụy lội qua sưới về.
Bè ai thả vó ven đê,
Nửa ngâm ráng đỏ, nửa kề mây xanh. (2360)
Gió Thu hiu hắt lùa nhanh,
Đáy khe cát trắng long lanh ngấn trời.
Qua cầu sóng cũng đua tươi,
Bờ vai phơ phất tóc xuôi hững hờ.
Trên dòng tơ, dưới dòng tơ,
Hai dòng thêu một đóa mơ nhạt nhoà.
Bức thứ hai mươi:
(Kiều thăm lại chốn cũ, cho trồng cây
Hoàng Mai trên nền am xưa. Đạm Tiên
nhập thần cảnh tỉnh Thuý Kiều.
Nàng thăm mộ đàn lần cuối
trước khi hồi hương.)
Rèm đào gió lọt phiêu diêu,
Kiệu phu chừng đã được điều tới sân.
Mây Thu phơi tóc xanh ngần,
Hiên lam nghe rộn bước chân chim vào (2140)
Tưởng hoa sớm rụng mái cao,
Kiều nằm dõi bóng chiêm bao ơ hờ.
Ngang mình lệch mảnh chăn tơ,
Mắt nhung dịu thiếp đôi bờ cỏ xanh.
Tay dài tơ búp lan nhanh,
Dáng Thu lãng đãng nhạt vành trăng cong.
Bên giường chải tóc thu phong,
Tai nghiêng nghiêng cánh sen hồng mát thơm.
Má đào gò ửng tuyết đơm,
Môi in rét trổ nụ hường ban mai.(2150)
Bên song khép nép lan đài,
Hoa trong thiêm thiếp hoa ngoài bâng khuâng.
Hương đêm vòn thoảng lâng lâng,
Chăn tơ phủ xuống như tầng hoàng hoa.
Đôi hài cong mũi kiêu sa,
Im im lắng tiếng chim ca ngoài vườn.
Nghĩ ra nay sớm hành hương,
Vươn vai Kiều dậy ngắm gương tần ngần.
Hương nhi đem áo lại gần,
Khoác lên vai ngọc gò xuân mịn nồng.(2160)
Qua hiên bướm nổi bềnh bồng,
Tung tăng gió vuốt vài bông cúc hiền.
Vườn ngoài non nỉ yến uyên,
Xách hoa lên kiệu gót tiên dịu dàng.
Đồi thưa lấm tấm bông vàng,
Hoa Thu hỏi mấy lần sang đất này.
Đổi thay từng khắc từng ngày.
Mà vòng nguyên định chen đầy hoa dung.
Xét trong trời đất vô cùng,
Biển dâu sắp đặt lạ lùng cao xanh. (2170)
Bao nhiêu cung điện tan tành,
Xô đi dựng lại dưới vành trăng tươi.
Thăng hoa cuộc sống con nguời,
Phế hưng trải rộng lẽ trời tự nhiên.
Đường dài sỏi nhạt thu thiên,
Trước sau biết mấy gót phiền qua đi.
Bóng người cổ tich còn chi,
Còn nghe gió kể chuyện gì bên nương.
Bước nào ngượng ngập yêu đương,
Bước nào rầm rập giáo gươm chói loà. (2180)
Bước nào lay lắt nua già,
Bước nào xe ngựa lại qua rộn ràng.
Nhớ không ngọn cỏ may vàng,
Ngày xưa lữ khách qua đàng còn không.
Hỏi mây mây trắng như bông,
Riêng đường sương tụ bụi hồng trăm năm.
Bãi sông cỏ lạnh căm căm,
Tưởng Từ áo vải xưa nằm chốn đây.
Phách thiêng khí vẫn loà mây,
Xưa ai trộm xác gò này mang đi.(2190)
Xưa ai đạp vỡ mồ bi,
Gó xưa còn bải cỏ chi rầu rầu.
Tưởng chành bẻ kiếm dựng râu,
Nốc nghiêng cốc rượu, trên đầu cài trăng.
Cuộc ra vùng vẫy chim bằng,
Cuộc về đồn ải mưa giăng bóng cờ.
Kiều ngồi như ngẩn như ngơ,
Dường đâu lãng đãng trong mơ hiện về.
Lâng lâng hương cận hoa kề,
Đạm Tiên buông giải tóc thề vương vương.(2200)
Tiếng nàng thoang thoảng khói hương,
Rằng: “Không có hội đau thương đoạn tràng,
Quả, Nhân – tôi trót lỡi làng,
Khiến em vào chị - giục đàng trầm luân.
Giờ nên đuổi mộng khỏi thân,
Nhiều vương vấn cũ – dễ phần chiêu ma.
Dáng nàng lãng đãng mưa sa,
Giật mình mới biết mộng hoa lúc nào.
Vào Thu chim cũng xanh xao,
Tiếng kêu theo gió thoảng vào rèn thêu. (2110)
Não nùng thay nỗi lòng Kiều,
Nhìn bông lan ngọc đăm chiêu nền trời.
Hồn Tiên nhắn nhủ chơi vơi,
Chừng nghe còn vẳng trong lời hoàng khuyên.
Nền xưa kiệu đã dừng nghiêng,
Dây hoa núi dại vàng nguyên ngọn tường.
Tàn lan lóng lánh hàng sương,
Hoa chao nhỏ hạt nước sương rùng mình.
Chập chùng đồi núi lung linh,
Vén rèn, xuống kiệu, dáng quỳnh mông lung.(2120)
Rã rời từng bước rêu nhung,
Hài reo giữa cõi vô cùng hoang mang.
Truyền phu đem cội mai vàng,
Trồng lên trên đỉnh nền hoang cỏ dày.
Giác Duyên thầy có về đây,
Trông hoa xin tưởng vóc gầy Kiều nhi.
Hoa này là nguyện đại bi,
Giữa đông, vàng rộ sá gì phận côi.
Thân con dù chốn xa xôi,
Lời Thầy, sóng dậy gió dồi dám quên.(2230)
A hoàn sắp lễ dâng lên,
Sợi hương tím thoảng trên nền cỏ cao.
Chấp tay khấn nguyện thì thào,
Khay hoa đậu cánh chim vào bỗng nhiên.
Kiều xin : “ Có phải Đạm Tiên,
Hương linh còn nguyện chút duyên má hồng.
Cảm nhau – một sợi tơ đồng,
Thì xin bay đậu cành bông mai vàng.
Hoặc Từ dũng khí hiên ngang,
Anh linh lưu luyến trần gian chẳng lía. (2240)
Đồ vương nuối mộng xưa kia,
Hay còn vì thiếp chưa chia ngả đường.
Thì xin bay xuống đầu tường,
Khấn xong, chim cất cánh hường bay đi.
Lưng trời buông giọng từ qui,
Đáp vào rừng vắng như vì sao sa.
Run run Kiều chắp tay hoa,
Cúi đầu lễ vọng, hương nhoà khoé môi.
Tiếng chim lảnh lót bên đồi,
Dường như thê thiết bồi hồi bụi mưa.(2250)
A hoàn lại cất tiếng thưa,
Thỉnh bà lên kiệu, cơn mưa – kịp về.
Ở đây sầu lặng buồn tê,
Sơn lam chướng khí lỡ bề ốm đau.
Kiều nhìn phơ phất hoa lau,
Ngọn cờ tập trận - ngày đầu thơ ngây.
Đã vàng dặm cát đồi mây,
Thêm hiu hắt gió ngàn cây vật vờ.
Tàng hoa lan cũ trông chờ,
Vẻ đang thiêm thiếp giấc mơ tuyệt vời.(2260)
Mốt mai ta ở chân trời,
Riêng hoa còn mãi – sương rơi một tàng.
Rừng hoang trả lại rừng hoang,
Cội lan kia liệu hoa vàng bao thu.
Nhớ Thầy lập một am tu,
Chọn đây là cảnh thâm u hữu tình.
Sớm chiều niệm phật nghe kinh,
Mảnh trăng ẩn chốn phù sinh điêu tàn.
Một chiều trồng gốc ngọc lan,
Thầy rằng: “Mai mốt còn làn hương bay.
Đời người như cánh hoa lay,
Trần gian thơm một đôi ngày lại thôi.
Giờ Thầy Tam Hợp đâu rồi,
Nhớ ai hoa lạnh lùng rơi cánh buồn.
Lan còn hoa lệ sầu tuôn,
Hương bay vơ vẩn dõi muôn hướng tìm.
Mốt mai ta cũng theo chim,
Về thâu ngọc rớt vàng chìm sông Ngô(*)
Đêm đêm tơ tưởng đi mò,
Sông Thương hoa có neo đò nhớ thương (2280)
Kiệu phu lại thỉnh lên đường,
Hồn lâng lâng kiệu, hồn vương vương rừng.
Lá đưa khăn lệ rưng rưng,
Nhắn nhe chim cũng lạnh lùng tiếng ca.
Sông buồn đỏ quạnh âm ba,
Mây đưa đỏ bãi hoàng sa lạnh lùng.
Mắt buồn vời vợi mông lung,
Tiễn chân cội đá khóm tùng ngất ngây.
Con tim chôn lại rừng này,
Theo hoa rụng xuống chân thầy hôm mai (2290)
Những đêm chớp bể mưa dài,
Hồn bên núi, xác phương ngoài – thảm chưa
Mỗi xa mỗi bước rừng thưa,
Yên hà theo tiếng đò đưa thuyền về.
Chợ chiều rạ nhạt mái quê,
Hắt hiu gió gợn tái tê sóng trường.
Sào ai phất phới mây hường,
Nhịp hò mái đẩy khói sương ngút mù.
Kiều truyền kiệu ghé gò Thu,
Mộ đàn hoa nở âm u lối mòn.(2300)
Một gò cỏ úa héo hon,
Xưa kia Từ Hải – cũng chôn gò này.
Bây giờ liệt sĩ nằm đây,
Mộ đàn – thêm trắng một cây đoạn trường.
Lòng Kiều chín nhớ mười thương,
Hai mồ ngát một tuần hương Thuý Kiều.
Áo bay lẫn giữa mây chiều,
Bâng khuâng suối tóc đăm chiêu nét ngài.
Chim nào hót giữa lùm mai,
Chừng như thoảng tiến thở dài trên yên.(2310)
Gò xanh thơ thẩn gót tiên,
Chân trời cõi đất hai miền sầu chia.
Xương tàn nấm đất ai kia,
Núi sông – không một tấm bia để đời.
Anh em chí cả nghiêng trời,
Lòng chung chẳng thể tách rời – Bắc, Nam.
Vẫy vùng một cõi giang san,
Thương người cơ cực chém quan tế cờ.
Ai từng tuốt kiếm ngâm thơ,
Chí toan sắp lại ván cờ máu tươi.(2320)
Ai từng nớc rượu cả cười,
Sau rung tiếng hát giữa nơi chiến trường.
Tưởng khi cờ cuộn mây vương,
Thành cao ném một ngọn thương san bằng.
Bây giờ mây uốn ngành trăng,
Gió ù cổ miếu, nhện giăng chiến bào.
Mồ chung le lói vì sao,
Hồn oan tử sĩ xạc xào cờ lau.
Cỏ hồng đỉnh núi thay màu,
Tưởng như sắc ngựa Phong Châu anh hùng.(2330)
Còn đâu trống giục kiếm cung,
Chiều nay ếch nhái lạnh lùng khua xa.
Trăm năm còn lại gò hoa,
Lất lây giải ánh lạc hà cô thôn.
Nhà ai hun lá bên cồn,
Nhìn mây phu kiệu bồn chồn ngồi quanh.
Bãi sông rải rác mái tranh,
Trẻ vui ném sỏi dưới cành dương khô.
Sườn no nửa mảnh trăng nhô,
Cong thành một nét mơ hồ mi ai. (2340)
Lại nghe trong cội hoa mai,
Bật thêm tơ tóc rùng vai đàn bầu.
Nàng dừng lắng đợi âu sầu,
Quả như tiếng vẳng hương lầu trước đây.
Hồn ai nấc tiếng ngân này,
Xưa nương đàn cũ, giờ cây mai vàng.
Tiếng ngân chìm đắm mơ màng,
Một dây to nhỏ hồn man mác trời.
Buông chi tiếng nhặt tiếng lơi,
Trong u ẩn gió nghe tơi tả lòng (2350)
Kiều còn thơ thẩn tiên dong,
Núi xa nhoà mấy vành cong sương mù.
Quạt trần khép mở vân du,
Hoa dung đáy nước cho dù khói vương.
Bâng khuâng bước dạo cầu sương,
Tóc bay dài một dòng hương la đà.
Có nàng cắp rổ bèo hoa,
Vén quần cánh nhụy lội qua sưới về.
Bè ai thả vó ven đê,
Nửa ngâm ráng đỏ, nửa kề mây xanh. (2360)
Gió Thu hiu hắt lùa nhanh,
Đáy khe cát trắng long lanh ngấn trời.
Qua cầu sóng cũng đua tươi,
Bờ vai phơ phất tóc xuôi hững hờ.
Trên dòng tơ, dưới dòng tơ,
Hai dòng thêu một đóa mơ nhạt nhoà.
XXI. Tơ Thiêng Nhập Hoá
Bức thứ hai mươi mốt:
(Kiều hồi tưởng buổi tối đánh đàn cho
Kim Trọng và sư thầy Văn Chương nghe-
Nhà sư trợ điển giúp Kiều tỉnh thức
khỏi nghiệp đàn, hoà tâm cảm vào
thiên nhiên đại đạo)
Ngoài sân buông nắm tơ ngà,
Đêm Thu bắc chõng, Kiều ra ngó trời.
Ai treo chiếc ấn trăng ngời,
Đóng lên mấy giải mây dời mơ xanh.(2370)
Ấn trang nhỏ mực loang cành,
Con chim khách lạ bỏ nhành liễu bay.
Giọt trăng là hạt rượu say,
Vó trăng hoành thạch nghiêng đầy giàn đưa.
Gió lay vàng rụng như mưa,
Tưởng đâu âm vọng chuông chùa Văn Chương.
Trăng chân thường giữa vô thường,
Ánh trăng như với dạ hương hẹn hò.
Bây giờ cửa núi quanh co,
Trăng ơi có đổ đầy vò tâm ai. (2380)
Nhớ hồi trên các Sương Mai,
Dâng Thầy Văn, được so vài cung tơ.
Ba người chìm lắng đêm thơ,
Âm dư tiền kiếp nghìn xưa dồn về.
Lòng riêng phiêu hốt đê mê,
Trời riêng nguyệt cận hoa kề bâng khuâng.
Mây ùn mười ngón lâng lâng,
Viền trăng hư ảo trên tầng khói xây.
Đất dồn nhựa mạch ngất ngây,
Ánh trăng vọng xuống mấy dây lặng chìm (2390)
Tiếng nào bàng bạc ngàn sim,
Tiếng nào mạch máu ngàn tim rung thành.
Cây đàn tự vỡ nên thanh,
Tiếng đàn óng ánh trên nhành đọng sương.
Sóng đàn là giải thoát hương,
Dây đàn bốn mạch chân thường thiết tha.
Song ngoài chênh mảnh gương nga,
Áo người nhuốm nguyệt lay tà hàn quang.
Hương trời bát ngát mênh mang,
Sao trời lấp lánh, nến vàng lắng chia. (2400)
Bên này trầm mặc trăng nghe,
Bên kia sao kết đôi bè âm thanh.
Tay là sao hiện lên nhành,
Mười phương đổ xuống đan thành áng tơ.
Tóc huyền giải suối phất phơ,
Sông Ngân nước chảy qua bờ trăng nghiêng.
Tay nào đẫm hạt trăng thiêng,
Hào quang lấp lánh một viền tâm hư.
Dáng Thầy trầm mặc hiền từ,
Áo nhoà hạt quyện áng tơ vô vàn.(2410)
Tiếng tơ theo gió hoà tan,
Một chùm sao gãy, một làn trăng rung.
Cỏ cây cảm ứng vô cùng,
Chừng như xao động say vùng âm ba.
Lòng thiền trợ điện tố nga,
Phá tan cái nghiệp dư ba tội tình.
Sóng đàn tiền kiếp lung linh,
Bao năm xô đầy thuyền tình trăng ai.
Hạt sương lóng lánh lăn dài,
Cành đêm chợt rụng một vài sao băng (2420)
Ba người ngồi đắm hiên trăng,
Tâm tư hoà dệt cung hằng phân vân.
Hơi thanh thoát chí hiền nhân,
Cung phong nhã khách, tiếng ngần ngại hoa.
Còn gì ngoài những thiết tha,
Ba lòng ứng một tay ngà mưa rơi.
Kìa xanh xanh ngắt tơ phơi,
Kìa thăm thẵm nỗi hoa dời cành trao.
Là chi bát ngát trời cao,
Là chi hiện tướng trăng sao vô cùng (2430)
Là vô thỉ gặp vô chung,
Là chan chứa nguyệt năm cung sương mù.
Là hương rạo rực rừng thu,
Cò bay theo trắng tiếng ru mẹ hiền.
Bản đàn khói lượn đền thiêng,
Tiếng con linh phượng nhiệm huyền chợt bay.
Nửa đời mệt lã đôi tay,
Trái tim siêu thoát sum vầy xa xăm.
Âm dư man mác hiên trầm,
Dường đâu vô vạn tơ tằm dệt đan.(2440)
Viền trăng dính giữa nền lam,
Phơi nghiêng nụ mướp trên tàn thu quanh.
Phím đàn cánh bướm vờn quanh,
Nến hồng tay ngọc, trầm xanh màu vòng.
Bước tơ cao thấp long đong,
Cảm ngoài như thiếu tình trong như thừa.
Dường như trở gió sang mùa,
Dường như réo rắc tơ mưa ngoài trời.
Lúc trầm mặc lúc chơi vơi,
Khi hong vẻ thuý, khi phơi dáng vàng.
Dưới hoa cỏ ngẩn ngơ hàng,
Trên sương trăng gõ tình tang dặt dìu.
Sóng tơ hoà vận nên Kiều,
Lòng ai như đổ cơn triều biển dâng.
Hơi đàn siêu thoát lâng lâng,
Mỗi tơ cảm ứng mỗi tầng thiên nhiên.
Tưởng ngày dưới mái đông hiên,
Nụ hoa như ngón tay hiền chỉ đưa.
Cánh chim vượt cõi sương mờ,
Trang Kinh ẩn những bài thơ giải trần. (2460)
Khiến mình sương khói phân vân,
Khiến mình tĩnh ý xuất thần bâng khuâng.
Đêm rồi lả ngọn tơ dâng,
Thành đàn tan biến trong vần trăng lơi.
Cỏ hoa hiện tướng tự ngời,
Ngón tay măng trúc run lời nguyên âm.
Kim ngồi bóng nguyệt trầm ngâm,
Ba lòng chung một ý cầm hoà tan.
Tâm hư ai dạo nên đàn,
Năm cung tẩm nguyệt vô vàn tơ bay.(2470)
Gió ngừng ngan ngát hương say,
Riêng quỳnh hoa hé nét mày trong sương.
Cỏ ngàn thấp thoáng đêm vương,
Sóng vàng chan chứa khu vườn hào quang.
Xưa mênh mang giờ mênh mang,
Còn chi giữa thể Đạo, Đàn chia đôi.
Hiên hoa lãm thuý bồi hồi,
Tơ nghiêng nhập hoá ba người thẩm âm.
Bây giờ còn vắng trong âm,
Đâu không là khúc nguyệt cầm gió mây.(2480)
Tơ thương cỏ úa hoa gầy,
Tơ thương cánh bướm lạc bầy phân vân.
Tình vương cho nụ tầm xuân,
Đất trời thu lại một nhân uyên tuyền.
Tầng tầng lớp lớp thiện duyên,
Huyền cơ mở đóng, chung riêng vẹn toàn.
Lạ thay cũng một ngón đàn,
Mà trong tương ứng vô vàn khác xa.
Người đạt đạo, kẻ tài hoa,
Tiếng đàn chừng mở riêng ra mỗi trời.(2490)
Chàng Kim áo nguyệt lay ngời,
Thầy Văn chừng để chí nơi vô cùng.
Trăng nhoà ảnh đậu mông lung,
Đất trời hội lại năm cung lặng chìm.
Tóc Kiều xoã một dòng im,
Quạt trần phe phẩy sao in nhạt nhoà.
Bóng nàng lồng dưới bóng hoa,
Nhiệm mầu trăng cẩn tay ngà dưới chân.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét